(Blog radio) - Tình yêu là muôn ngàn khúc ca của cuộc sống. Nỗi buồn hay niềm vui đều dệt lên miền kỷ niệm mà nơi đó trái tim của mỗi người luôn muốn hướng về dù sau này cuộc sống có ra sao… Tình yêu cũng giúp con người ta mạnh mẽ hơn trên chuyến tàu số phận không báo trước của cuộc đời.
Thiên Thảo ngồi bên cửa sổ ngắm những giọt mưa còn đọng lại trên ô cửa kính rồi nhòa đi trong mắt cô. Đã lâu lắm rồi cô không được trở lại cảm giác này, cái cảm giác chờ đợi một ai đó và ngắm mưa mùa hạ ngoài kia. Cô biết mình quyết định ra đi như vậy khiến Thắng sẽ rất đau và trái tim cô cũng đang âm thầm rỉ máu nhưng cô khẽ mỉm cười, một nụ cười thanh thản trong lòng khi cô lựa chọn mình là người rời xa anh trước. Cô biết những ngày tháng tiếp theo cô sẽ phải đấu tranh phải vật lộn với chính mình và với cả số phận đang thách thức cô.
Ngày ấy…
Thiên Thảo là sinh viên ngành y nhưng lại đam mê hội họa và dường như nhân vật chính trong mỗi bức tranh của cô đều là hoa hướng dương. Không hiểu từ khi nào cô lại say mê loài hoa ấy đến vậy, hoa hướng dương đi vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của cô. Nhớ đến cô có lẽ người ta sẽ chẳng nhớ gì ngoài một cô gái với dáng mỏng manh như giọt sương mai nhưng khi nhắc đến hoa hướng dương bạn bè cô sẽ nghĩ ngay đến cái tên Thiên Thảo.
Sau kỳ nghỉ dài được ở nhà cô lên trường sớm hơn vì phải giải quyết chuyện giấy tờ. Xong công việc cô lại có thời gian dành riêng cho mình, lang thang những con phố dài, đứng lặng hàng giờ trước cửa hàng hoa cũng chỉ để ngắm những bông hoa hướng dương mà cô thích, tìm cho mình một không gian riêng rồi nhâm nhi tách cà phê và vẽ thêm nhiều hơn những bức tranh cho bộ sưu tập của mình. Mỗi bức tranh là một bầu khí quyển riêng về loài hoa mang tên mặt trời , bộ sưu tập của cô còn đủ các đồ vật mang hình dáng ngộ nghĩnh , đáng yêu từ móc thìa khóa đến chiếc hộp bút hay cái cặp tóc nhỏ rồi còn cả một quyển sách ép toàn cánh hoa hướng dương. Những lúc buồn hay cô đơn ngồi nghe một bản nhạc cùng tách cà phê và ngắm những bông hoa kia với cô thời gian như dừng lại , cô chìm vào thế giới rất riêng mà chỉ mình cô mới cảm nhận được, một chút gì đó mơ hồ giữa cánh đồng hoa dưới ánh nắng rực rỡ, muôn ngàn mặt trời đang tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ tràn đầy sức sống nhất…. Cô khẽ mỉm cười, chỉ thế thôi cô lại lấy lại được tinh thần mới sau tất cả mệt mỏi của cuộc sống !
Bước chân ra khỏi quán cà phê, bất ngờ cơn mưa rào ở đâu ập đến. Mưa! Những cơn mưa bất chợt , dường như cả năm nước đổ dồn hết vào mùa hè thì phải . Cô không thích mùa hè bởi cô thường quên mang theo ô mỗi khi đi ra khỏi nhà, mà chiếc ô chỉ khiến cô thêm vướng bận. Tính vô tâm đó khiến cô không khỏi nhiều lần bị ướt, dẫu vậy dù ghét nhưng mùa hè vẫn đến và vẫn mang những cơn mưa bất chợt kia đến.
- Lại mưa rồi! Ghét thật đấy! Những chậu hoa ở nhà sẽ ướt hết mất !
Cô lẩm bẩm trong miệng.
Rảo bước thật nhanh cô dừng lại dưới hiên của một ngôi nhà ven đường để trú mưa. Những giọt mưa thi nhau rơi trên mái nhà, trên tán cây rồi ồ ạt chảy thành từng dòng xuống con đường . Mưa có khi lách tách lại có khi lùng bùng, lộp bộp… Mưa mùa hè cứ hồn nhiên thi nhau rơi , mưa mát lạnh như chính tâm hồn cô . Cô khẽ đưa tay ra hứng những giọt mưa .Mát quá! Lạnh quá ! Thế mà từ trước cô lại hay cau có với những cơn mưa vô tư nhất của đất trời này. Mưa mùa hè phải chăng mang một dư vị riêng khác những cơn mưa khác, nó không lạnh cắt da cắt thịt như mưa phùn hay không đầy tâm trạng như mưa ngâu , những cơn mưa rào đến rồi đi thường tình trong quy luật của đất trời. Tâm hồn cô như nhảy nhót cùng những hạt mưa đang xô nhau ào ạt niềm vui ngoài kia, phút chốc cô quên đi nỗi sợ hãi luôn ám ảnh trong mình . Tâm hồn cô reo lên cùng vũ khúc mưa. Cô mải ngắm mưa rồi bỗng “bịch” khi một người khác chạy vào trú mưa làm văng chiếc túi cô cầm rơi xuống đất, nó đã bị nước mưa làm ướt .
- Tôi xin lỗi ! Chiếc túi có sao không ?
Luống cuống cô cúi xuống cầm vội chiếc túi lên , mặt cô bỗng thẫn thờ như đánh mất thứ gì quan trọng lắm.
- Của cô đây.
Chàng trai đã cầm chiếc túi lên. Những bức tranh đã nhòe màu, nước mưa đã làm chúng loang lổ.
- Chúng ướt hết rồi.
Chàng trai khẽ nói.
- Cảm ơn anh.
Đôi vai cô run run, những giọt nước mưa làm cho khuôn mặt cô tái đi . Vụt chạy vào trong màn mưa, cô để lại ánh mắt nhìn đầy ngạc nhiên của chàng trai…
Dù đã hoàng hôn nhưng mặt trời vẫn chưa thu hết những tia nắng cuối ngày . Chân trời đỏ rực một góc, giữa mênh mông cánh đồng cỏ còn vương những hạt bụi của thời gian cô vẫn đứng vẽ, gió mùa thu làm bay bay những sợi tóc mai trên gương mặt dính màu vẽ của cô.
- Cô vẽ rất đẹp !
Giật mình Thiên Thảo quay lại. Cô hơi nhíu mày.
- Anh là…
- Cô không nhớ tôi sao ?
- Tôi nhớ ra rồi, anh đã cùng tôi trú mưa …
- Đúng rồi Sunflower …
Thiên Thảo khẽ ngượng ngùng quay đi, đây là lần đầu tiên có người gọi cô như vậy.
- À, cái này của cô.
Anh đưa cho cô một bông hoa hướng dương đã ép khô mà cô làm rơi khi chạy vội đi.
Thế đấy cô và anh đã gặp lại và họ cùng đi bên nhau trên một con đường từ khi nào không hay. Hoa hướng dương là người bạn bấy lâu nay của cô và bây giờ hoa hướng dương lại đem anh đến với cô nhưng cô sợ ngày nào đó cô cũng phải rời xa anh như hoa hướng dương sẽ đến lúc tàn. Có lần cô đã đọc về cuộc đời của nhà viết kịch người Nga cô trăn trở mãi bởi câu nói đau khổ của người vợ: “ Sao anh lại để tình yêu của em phải sống đơn côi?” Trái tim cô bật khóc khi nghĩ đến anh và tình yêu anh mà cô sẽ phải bỏ lại. Cô muốn hình ảnh cô trong anh là một cô gái căng tràn sức sống, yêu đời, là những gì đẹp nhất để anh lưu giữ khi cô không còn bên cạnh anh. Cô muốn dành cho anh những khoảnh khắc hạnh phúc nhất bởi cô sợ một ngày nào đó rời xa rồi anh sẽ đau khổ hơn cô và mỗi lần nghĩ đến điều đó nước mắt cô lại rơi lạnh đôi gò má.
Hạnh phúc là những kỷ niệm mà tình yêu thì nên tích giữ những kỷ niệm đẹp, cô nghĩ đến anh và thấy mình có can đảm hơn để tiếp tục cuộc sống. Cô và anh rong ruổi trên những con phố đã lên đèn, cùng nhau ngồi nhâm nhi tách cà phê trong bản nhạc quen thuộc “ Little sunflower”, cô nhìn thật lâu khuôn mặt anh để lưu giữ khuôn mặt ấy, cô sợ trong phút chốc nó sẽ không còn nữa, đôi mắt cô buồn mênh mang chứa cả nỗi buồn của bóng đêm ngoài kia nhưng nụ cười mát lành như những giọt mưa mùa hạ thì luôn nở trên môi. Tháng sáu những cánh đồng hoa hướng dương như muôn ngàn mặt trời, anh cầm tay cô đi dưới cái nắng vàng hanh, hạnh phúc tràn đầy trong trái tim có nắng, đã lâu lắm rồi cô mới thấy mình được bước và cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu giữa đồi hoa mặt trời, khoảnh khắc này cô muốn ép vào cuốn sổ mang tên kỷ niệm. Cô dụi dụi đầu vào sau lưng anh như đứa trẻ bị đoán đúng tâm trạng khi anh nói:
- Em thích hoa hướng dương nhất đúng không? Nhưng em còn đặc biệt thích anh nữa ?
Phải rồi, cô thích hoa nhưng bông hoa mặt trời cô thích nhất là anh. Cô đã tìm được bông hoa ý nghĩa nhất và cô biết mình không thể từ bỏ khi cô vẫn còn trên cõi đời này dù chỉ một khoảnh khắc. Cô đã nghĩ vậy khi nhìn thấy nụ cười ấm áp anh dành cho cô. Cô muốn biến những ngày tháng đáng quý tiếp theo của mình trở thành thiên đường ngay trên mặt đất . Cuộc sống của cô bận rộn và ngập tràn những công việc, cô muốn tất cả khỏa lấp đi nỗi sợ hãi luôn ngự trị trong cô. Cô miệt mài vẽ tranh ở bất kỳ đâu. Đã có lần anh thắc mắc:
- Em làm việc nhiều quá, nên nghỉ ngơi chút đã.
- Em phải tranh thủ , thời gian đối với em rất quý . Em sẽ vẽ thật nhiều để còn bán chúng nữa. Anh nghĩ sao?
- Em bán tranh à, thế em vẽ anh đi, nhìn kỹ anh cũng handsome lắm đấy đảm bảo em sẽ trở thành một họa sỹ nổi tiếng . Mà em muốn bán tranh để làm gì?
- Để mua một ngôi nhà thật rộng có cả vườn để trồng hoa hướng dương.
- Chúng ta có thể cùng mua được không ?
- Không, em muồn tự mình mua rồi sống ở đó và ngày ngày được nghe thấy tiếng cười của tụi nhỏ.
Anh trầm ngâm, anh đã hiểu vì sao cô nói vậy, cô muốn xây bệnh viện cho trẻ em mồ côi. Những lần được cùng cô đến thăm bọn trẻ, anh lại thấy se lòng khi nhìn những đứa trẻ tội nghiệp đã không có cha mẹ ở bên đang khô héo dần đi vì bệnh ung thư máu. Thiên Thảo đồng cảm với những tâm hồn thơ dại kia, mỗi lần nhìn những đứa trẻ hồn nhiên phải chịu nỗi đau vì bệnh tất cô lại lặng lẽ khóc. Trong phòng của bọn trẻ treo đầy những bức tranh hoa hướng dương cô đã vẽ, mọi thứ xinh xắn được chính tay cô gắn hoa hương dương lên. Căn phòng của lũ trẻ như một vườn hoa hương dương ngập tràn màu yêu thương ấm áp. Thắng đứng lặng người nhìn tất cả, anh hiểu thể giới xung quanh anh còn rất nhiều những cảnh đời tội nghiệp và đã có lúc anh tự trách mình vô tình vì tự cuốn vào công việc và những đam mê mà một trái tim đầy nhiệt huyết dành cho những số phận bất hạnh anh đã để quên đâu đó. Anh yêu Thiên Thảo, yêu tấm lòng nhân ái và yêu cả tâm hồn luôn lặng lẽ san sẻ nỗi đau người khác trong cô. Cuộc đời đâu chỉ tồn tại tình yêu giữa hai con người mà nó còn là sự đồng cảm với tất cả nỗi đau sự bất hạnh với những người xung quanh ta. Thắng thấy mình hiểu ra điều đó đã muộn so với tuổi đời đã đi qua, nhưng giờ bên cạnh anh đã có Thiên Thảo đi cùng, anh sẽ cùng cô chia sẻ với những em bé gặp cảnh đời không may mắn kia. Chính cô đã cho anh thấy mở lòng và cảm nhận cuộc sống sẽ được nhận lại hạnh phúc mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Cuộc đời đôi khi là một dòng sông phẳng lặng nhưng cũng có những sóng gió những con đập chặn ngang dòng sông ấy. Thiên Thảo biết mình không còn sống được bao lâu, cô không muốn gieo hy vọng vào anh để rồi chính cô lại mang tuyệt vọng và nỗi đau đến dày vò trái tim anh. Anh có thể là mặt trời sưởi ấm cho cô nhưng cô lại không thể là một ngọn cỏ mãi sống trong ánh sang của mặt trời ấy. Cô phải lặng lẽ rời xa anh dù lòng cô rất đau.
Sáng mùa thu trời se lạnh, anh đến quán cà phê Sunflower quen thuộc , cảm giác nhớ nhung và mong gặp cô trong anh vụt trở lên hụt hẫng khi chờ mãi không thấy cô đến. Cô phục vụ bàn mang đến cho anh một tách cà phê và một phong thư nhỏ:
- Anh có thư ạ.
“Em xin lỗi vì đã không đến. Cảm ơn anh vì thời gian qua đã cho em đôi vai để tựa vào. Em biết em cũng sẽ như hoa hướng dương rồi đến một ngày sẽ tàn . Đã đến lúc em phải ra đi, xin anh đừng tìm em nữa, cầu chúc cho hạnh phúc sẽ đến với anh- hoa mặt trời của em.
Anh hốt hoảng lao ra khỏi quán dầm mình trong cơn mưa đang xối xả. Mưa lạnh quá, cái lạnh thấm vào tim anh, anh biết tìm cô ở đâu, ở đâu có thể tìm thấy cô… Giữa cánh đồng mênh mông những bông hoa rủ xuống ướt mềm , dưới cơn mưa tầm tã những cánh hoa ủ dột thu mình trong làn nước trắng xóa, anh gọi tên cô đến khản cổ … nhưng… vô vọng. Những nơi anh có thể đến thì bóng hình cô vẫn nhạt nhòa. Lòng trĩu nặng anh biết mình đã đánh rơi hạnh phúc , lang thang những con phố thu mình vào nỗi buồn xa vắng anh càng thấy nhớ cô quay quắt hơn, cuộc sống của anh không thể thiếu bóng hình cô. Nơi đâu cũng là nụ cười ánh mắt của cô, kí ức cô tạo cho anh quá nhiều không thể xóa nhòa.
Những tháng ngày tìm kiếm cô đều vô vọng, không một câu giã từ không một dòng hồi âm anh không biết cô đang ở đâu làm gì chỉ biết rằng trái tim anh luôn gọi tên cô trong từng giấc mơ.
“Những hy vọng về nhau giờ đã khuất sâu
Những nước mắt ngày mình xa nhau
Hòa trong gió mưa tơi bời
Con phố xưa giờ đây chỉ mình anh bước
Mình dừng lại em nhé để đừng nhói đau
Sao mãi cứ luôn xa nhau
Ngày mai dẫu có muộn phiền nước mắt sẽ rơi
Anh vẫn bên em mà thôi
Mình dừng lại em nhé dù đời cứ trôi
Yêu thương cứ sao xa vời
Lòng anh cứ mãi đợi chờ dù yêu thương nhỏ nhoi
Hạnh phúc là ngày bên em…”
Ngày cuối tuần anh đến thăm những đứa trẻ mồ côi. Bước vào căn phòng ngập đầy hoa hướng dương anh biết cô đã đến đây lòng anh như thắp lên tia hy vọng.
- Anh không đến cùng chị Thiên Thảo à ?
Anh ngập ngừng chưa đáp lời , một đứa bé khác đã nói:
- Chị Thảo bị bệnh không đến đây được nữa.
- Em nói sao? Chị Thảo bị bệnh à? Chị ấy đến đây bao giờ vậy?
- Cách đây mấy hôm rồi. Em thấy chị ấy gặp bác sỹ rồi đi ngay.
Đầu óc anh choáng váng không tin vào tai mình nữa, cô ấy bị bệnh ung thư máu giai đoạn cuối, cô ấy đã âm thầm chịu đựng một mình, cứ nghĩ đến nụ cười trong sáng và nỗi đau âm thầm của cô ấy anh đã tự trách mình không thể đến bên không thể là bờ vai cho cô tựa. “Không được, em không thể bỏ anh như vậy, em là cô gái kiên cường không thể đầu hàng số phận như vậy được”. Anh vùng bỏ chạy trong nỗi đau như muôn ngàn mũi kim đang đâm vào từng tế bào. Anh phải làm sao để cứu cô ấy thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Anh phải làm sao để cuộc sống của cô ấy bình yên với những ước mơ giản đơn mà cô ấy còn đang dang dở… Anh không dám nghĩ đến những điều xa xôi, bởi khi đó trái tim lại quặn lại. Còn nhiều điều anh muốn cùng cô thực hiện, còn nhiều hạnh phúc anh muốn mang đến cho cô. Tất cả giờ bị cuốn trôi như cơn mưa mùa hạ sao? Cứ như vậy anh chạy về phía cơn mưa dĩ vãng nơi hai người đã gặp nhau, anh không thể níu cô được nhưng mong mưa đừng mang cô ấy đi, cô là tất cả những gì anh có. Khuôn mặt anh ròng ròng nước mưa, chúng hòa vào với nước mắt đang nghẹn lại nơi cổ họng khô rát, anh muốn gào thật to trước định mệnh. Mưa đã đem cô đến giờ anh sợ cô cũng biến mất trong làn mưa, nghĩ đến điều đó người anh run lên như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim anh đến khó thở…Anh bước vào mái hiên, đưa tay ra hứng những giọt nước mưa. Lạnh. Tê dại. Anh phải đi tìm cô tìm lại những kỉ niệm ngày xưa…
Thiên Thảo đang co mình như chú mèo bị ướt đôi mắt trầm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ ngày rời xa Thắng cô đã tự thu mình trong thế giới riêng nhỏ bé mà chính cô tạo ra. Nỗi nhớ anh cồn cào nhưng cô không cho phép mình bước trở lại, cô không muốn mình là gánh nặng hay một ký ức toàn đau thương và nước mắt trong anh. Cô đốt nỗi nhớ trong những màn mưa, cô ghi nhớ hình ảnh anh bằng cáchvẽ hình anh trong trái tim cô. Cô nghĩ thời gian lúc này có thể làm cô đau nhưng nó sẽ làm lành vết thương trong anh. Cô miên man giữa những hồi ức về anh. Có tiếng ai gõ cửa:
- Cốc ! Cốc !
Cô đứng dậy mở cửa nhưng không có ai, chỉ là những bông hoa hướng dương đặt dưới bậc thềm rồi kéo dài thành một con đường muốn dẫn cô đi. Cô lặng lẽ bước. Anh đi theo cô. Nhìn dáng mỏng manh như màu sương khói của cô khiến anh muốn chạy đến ôm lấy cô ôm hết những nỗi đau mà cô phải chịu. Trên con đường trải đầy hoa hướng dương ấy người ta thấy hai người đang bước đi về phía mặt trời. Cô gái với khuôn mặt rạng rỡ và những giọt nước mắt ướt đẫm lăn dài trên khuôn mặt chàng trai. Hạnh phúc dường như là sự đuổi tìm, hy vọng- thất vọng rồi lại hy vọng, anh đi về phía cô – cô đi về phía mặt trời hạnh phúc.
Thiên Thảo dừng lại, trước mặt cô là những bông hoa hướng dương đang khoe sắc rực rỡ dưới bầu trời ảm đạm. Một lọ màu xanh đặt cạnh những bông hoa. Run rấy cô đọc từng mẩu thư nhỏ.
“ Em có biết rằng anh đã yêu em ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau tình cờ dưới mái hiên không? Anh đã lặn lội đi tìm người con gái đã đánh rơi bông hoa hướng dương đã lấy đi trái tim của anh ngay từ ánh mắt lạ lùng đầu tiên của cô ấy, và anh đã tìm thấy em. Mỗi lần nhớ em anh lại ước chúng ta sẽ cùng nhau có một ngôi nhà xung quanh trồng thật nhiều hoa hướng dương. Anh sẽ cùng em xây dựng những ước mơ mà em đang mong muốn. Em đi không lý do, anh đã lo lắng nhường nào. Anh không muốn mặt trời trong anh biến mất…
Nhiều khi anh muốn nỗi nhớ em nguôi ngoai nhưng anh không làm được. Anh là hoa mặt trời của em , thiếu nước rồi anh sống sao được.
Em đi đã lâu rồi, em còn nhớ mái hiên chúng ta trú mưa ngày trước không ?
Em hãy đến Sunflower nhé anh để thấy một điều….
Anh nhớ em nhiều lắm…”
Uống những viên thuốc tình yêu quá liều khiến cô bật khóc trong hạnh phúc. Cô quan trọng với anh nhường vậy mà cô không hay biết. Cô không tin anh hay không tin vào bản thân mình về một tình yêu không đi đến ktận cùng . Nỗi hoang mang đã khiến cô bị dày vò còn anh thì đau khổ. Cô khóc tức tưởi khi vỡ òa trong nỗi sợ hãi và và cả niềm hạnh phúc của một tình yêu mà cô đang có. Anh bước đến ôm chặt cô từ đằng sau:
- Anh xin lỗi vì đã không bên em những lúc em cần anh. Anh sẽ không rời xa em nữa. Hãy cho anh một cơ hội nữa để làm nơi tựa gối trái tim em những lúc em sợ hãi hay đau đớn.
Cô khóc , khóc cho niềm hạnh phúc mỏng manh vỡ òa, khóc cho ngày mai.
- Em rất sợ. Em muốn được tiếp tục vẽ tiếp tục cùng anh ngắm hoa hướng dương nhưng em sợ, rất sợ nếu ngày mai mình không tỉnh dậy nữa.
- Anh sẽ bên em. Chúng ta sẽ bước chung một con đường. Cuộc sống có ra sao, ngày mai có thế nào anh vẫn bên em. Nơi cuối con đường kia chúng ta sẽ chờ nhau.
Giữa cánh đồng hướng dương cô tựa đầu vào vai anh, cảm giác bình yên lại ùa về. Dù khoảnh khắc đó ngắn ngủi, dù cô biết trước ngày mai sẽ đến nhưng cô vẫn muốn tiếp tục sống và muốn hạnh phúc với mặt trời tình yêu của mình. Cô muốn bên anh muốn được sưởi ấm bởi tình yêu của anh.
“Cảm ơn thượng đế đã mang anh đến trước khi em bước đi thật xa. Em đã từng ghét những cơn mưa mùa hạ nhưng gặp anh em lại thấy chúng đáng yêu nhường nào. Em thích nắm tay anh và đi bộ cùng anh thật lâu, thích ngắm khuôn mặt anh trong màn mưa. Mưa mang đến những kỷ niệm và em cũng sẽ tan vào mưa nhưng nỗi nhớ và tình yêu em dành cho anh thì còn mãi mãi. Em thích ngắm hoa hơn bởi muôn ngàn cánh hoa gộp lại cũng không nhiều bằng tình yêu em dành cho anh. Cảm ơn anh chàng trai mặt trời của em. Em yêu anh dù ngày mai có ra sao.”
Họ tựa vai vào nhau và cùng hướng về phía mặt trời đang lặn để chuẩn bị cho ngày mai sẽ đến…
No comments:
Post a Comment
Để đăt câu hỏi hoặc góp ý :
1. Vui lòng comment bằng tiếng việt có dấu
2. Mọi comment spam, lời nói thô tục sẽ bị delete ngay lập tức